
Không biết ông nào cà rỡn nghĩ ra cái ẩn dụ cho cơm và phở
thật dí dỏm: cơm là vợ, phở là… em út nơi quán xá, nhà hàng.
Về nhà nhớ... “phở”, ra đường thương... “cơm”!
Phở thường
đẹp hơn cơm về mẫu mã, kiểu dáng, bởi phở luôn chăm chút, tỉa tót, tô son, “chạy
chỉ”. Còn cơm thì đa phần vì bươn chải lo toan vun vén gia đình nên phải chào
thua món trang điểm lụa là.
Phở
Có một thực
tế mà cơm không để ý: Phở đang cạnh tranh với cơm bằng vẻ ngoài rất… văn hóa
ứng xử, nhưng thật ra đó là những chiêu ma mị bọc đường. Thường thì phở ăn nói
dịu dàng, một vâng hai dạ, anh cần chi ạ, có em có em… Được khen đẹp, phở nhẹ
nhàng thỏ thẻ: “Dạ em cám ơn anh, nhưng em làm sao bằng chị nhà được ạ?...”.
Rồi phở đưa anh lên mây xanh, nói em tu chín kiếp...