TÔM và TÉP
Ồ,
em thích nhất là được làm người tình nhé! Không phải suy tư hay lo nghĩ nhiều
về cơm áo gạo tiền, cứ theo tình yêu mà chúng mình bay bổng và bồng bềnh lãng
mạn. Là người tình thì được anh đối xử nhẹ nhàng và tình cảm, mắt anh nhìn em
đến lạ cơ, lấp lánh yêu thương. Ờ nhé, khi làm người tình em thích nhất lúc đi
xe máy, tay nắm tay, tai cọ tai và cằm cọ vai thênh thênh, thang thang dạo phố.
Người
tình thì rõ là ngọt ngào rồi. Em nhớ những chiều hồ Tây gợn sóng hai đứa đứng ở
sát mép hồ, muỗi đốt sưng cả chân đến mức ngứa quá em bảo: "Thôi đi lượn
cho nhanh chứ đứng đây về chân toàn sẹo thì chít". Anh dù chẳng muốn lắm
cũng đành ngậm ngùi đồng ý "lượn lờ" ra ngoài đường... Rồi còn tự
hỏi: "Ơ thế lúc lấy nhau rồi có ra Hồ Tây đứng được không nhỉ?". Làm
người tình thích nhất mỗi khi được nhận quà, được uống cà phê miễn phí, được đi
xem phim lãng mạn và nhâm nhi vị ngọt của tình yêu.
Em
là người vợ của anh này,
Làm
vợ rồi, em luôn đầu bù tóc rối, ăn mặc thì lôi thôi, người nở ra sau mỗi lần
sinh nở... Ờ em nở ra có nghĩa là cái giường rộng 1,5m đã tốn thêm nhiều chỗ,
nên anh đành phải tháo giường nằm đệm nhưng cái đệm cũng chỉ có 1,5m nên hy
vọng ngủ giường ngủ đệm của anh mong manh quá. Để cải thiện tình hình, anh cũng
nghiến răng đạp xe cùng em mỗi tối quanh bờ hồ, đi bộ cùng em để nghe em xả về
chuyện gia đình, chuyện công việc, chuyện nhân tình thế thái .
Ờ
thế thôi nhưng anh cũng biết động viên em ra phết đấy, khi em bảo: "Ặc ặc
béo quá chồng ơi, cần phải giảm 3kg nữa", anh trả lời em với vẻ mặt tưng
tửng: "Này em, anh là người chứ không phải là... chó mà thích gặm xương
nhé"...
Suýt... ngất một tí nhưng cũng yên tâm phần nào, thôi chả khổ vì giảm cân nữa.
Làm
người vợ thì cũng vẫn được chiều nhưng khi nói anh luôn pha lẫn sự hài hước và
chế nhạo em. Em là em vẫn để bụng lắm khi than: "Ôi dạo này em khó thở
ghê", anh đốp lại: "Xem là có nhiều mỡ quá nên bị mỡ chèn vào phổi
không?" Híc, nghe mà tan nát cõi lòng nhỉ.
Làm
người vợ thì được "đan khăn và sửa ví", hết tiền tiêu mồm em ngoạc
ra: "Ối giời ơi hết tiền rồi đây này, tiêu bằng gì đây?"... Thế là em
có "cái ví Thạch Sanh" quý giá.
Làm
người vợ thì lúc nào cũng đau đáu khôn nguôi về chuyện cơm, áo, gạo, tiền...
nên nhiều khi con người em khô cứng, tình cảm của em bị lu mờ, lãng mạn của
tuổi trẻ cũng không "đú" nổi với thực tế phũ phàng nên đành rũ áo bỏ
em ra đi, văn thơ lai láng cũng chảy đi đâu hết cả. Vì thế đừng bao giờ anh tự
hỏi: "Ôi người tình lãng mạn của mình ở đâu" nhé, vẫn ở đấy thôi, chả
có đi đâu cả. Tuy thực tế là vậy, nhưng có những lúc "bản ngã" trỗi
dậy, vẫn là người tình hót đấy chứ nhỉ.
Em
làm người mẹ của các con anh này,
Có
lẽ làm nghĩa vụ người mẹ là thích nhất, là yêu nhất đấy! Làm mẹ luôn được con
trai nịnh: "Ôi con sắp ngất vì yêu mẹ", "Ôi mẹ xinh nhất
nhà" (đương nhiên rồi), "Ôi con yêu mẹ bằng tim"... Anh cũng chả
bao giờ nịnh em thế, nhưng con nịnh thế thì không thấy thô đâu, chứ anh mà nịnh
thì chắc em đá đít, đuổi anh ra khỏi nhà vì vô duyên mất...
Làm
mẹ sẽ có những đêm thức trắng ôm con ốm, canh đồng hồ từng giờ để cặp nhiệt độ
cho con, sẽ có những đêm suy nghĩ vật vã xem mai cho con ăn gì, làm thế nào để
con... béo như bố mẹ.
Làm
mẹ cũng phải lo toan nhiều đến các con, chuyện ăn, chuyện ngủ, chuyện ị và
chuyện tè. Con bắt đầu lớn rồi thì lo đến chuyện học chữ, học vẽ, học nói, học
tư duy... ôi thì đủ kiểu phải lo, trăm thứ phải nghĩ nhưng với em làm mẹ là một
trách nhiệm thiêng liêng và tự hào lắm.
Em vẫn là em đây! Là người tình, là vợ và là mẹ của các
con... chỉ có điều ở mỗi vị trí em vẫn không thể đạt đến sự hoàn hảo vì em cũng
là một người phụ nữ, một con người bình thường với nhiều khuyết điểm...
Nhưng...
Vẫn luôn giữ 3 vị trí ấy cho em nhé! Nhớ đấy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét