(TuanVietNam) - Tại Diễn đàn Kinh doanh châu Á, các diễn giả cho rằng đây là thời điểm để Việt
Ông Chương nguyên là trợ lý lập pháp
ngoại giao, ngoại thương của Quốc hội Mỹ, chuyên gia kinh tế ngân hàng của Quốc
hội Mỹ những năm 80. Hiện ông đang đầu tư và tư vấn chiến lược phát triển cho
nhiều doanh nghiệp Việt Nam .
Nhìn lại những ngộ nhận
Trong khủng hoảng, cái may mắn không phải chỉ
là những cơ hội mới phát sinh từ khủng hoảng đó, mà khủng hoảng còn là cơ
hội lớn để Việt Nam nhìn ra mình là ai, mình đang ở đâu và soi lại chặng đường
mình đã đi qua.
Biết mình luôn là một điều kiện cần khi phải
đối đầu với thách thức. Trong quá khứ, Việt Nam đã có không ít những ngộ nhận
về mình.
Đó trước hết là ngộ nhận cho rằng Việt Nam đã
tăng trưởng tốt vì ta đã làm tốt. Thực tế, tăng trưởng của Việt Nam có được
phần nhiều là nhờ đầu tư cao, không phải do tăng nội lực.
Bằng chứng là bao năm nay chỉ số hiệu suất đầu
tư của Việt Nam
không tăng. Tăng trưởng của ta lệ thuộc quá nhiều vào đầu tư và những điều kiện
(như FDI, ODA, thị trường xuất khẩu...) mà ta không có độ chủ động cao. Vì thế,
khi có biến động thì ta dễ bị động.
Óai oăm thay, trong những năm đầu của thế kỉ
21, Việt Nam có được những câu chuyện đẹp như những nốt nhạc hay trong một bản
nhạc, để những nhà môi giới đầu tư có thể đem đi "hót", kêu gọi đầu
tư vào Việt Nam: Hiệp định Thương mại Việt - Mỹ, Việt Nam gia nhập WTO, những
hứa hẹn của Chính phủ Việt Nam và sự dư thừa tín dụng của thế giới. Cái may của
họ đã đem đến cái rủi cho mình: tình trạng lạm phát cao, đầu cơ, làm suy giảm
nội lực phát triển.
Những cơ may đó khiến không ít người môi
giới đầu tư chuyên nghiệp có thể dễ dàng kiếm được vốn đầu
tư đem vào Việt Nam . Ưu
tiên của họ là chỉ để lấy phần trăm mà không quá quan tâm đến hiệu
quả đầu tư, đầu ra ở đâu. Điển hình là hàng chục dự án đầu
tư với hàng tỷ đôla vào các khu đô thị, thương mại, resort ở Đà Nẵng, hay cả
chục sân golf ở Long An.
Điều này dẫn đến ngộ nhận thứ hai là đầu tư
lớn vào Việt Nam
là của các nhà đầu tư có sự cân nhắc thận trọng về kết quả đầu tư của họ. Trong
khi thực tế, đó là quyết định của những người "buôn" tiền, ít trách
nhiệm về kết quả đầu tư. Cộng với nó là sự hồ hởi của Việt Nam, ai đưa gì Việt
Nam cũng nhận, không có chiến lược lựa chọn nên nhận tiền để làm gì, ở
đâu, khi nào và cho mục đích gì trong mỗi đầu tư.
Khủng hoảng là cơ hội để Việt Nam nhìn ra tất
cả các vấn đề đó một cách đúng đắn. Thay vì ngộ nhận và ru nhau ngủ, chúng ta
có cơ hội cùng ngồi nhìn lại và sòng phẳng với nhau.
Tăng trưởng dương nhưng lại phát triển âm
Khác với tăng trưởng nhờ tăng nội lực, tăng
trưởng do tăng đầu tư thì chỉ là cơ thể ăn nhiều thì tăng cân. Trong khi đó,
nếu có chế độ dinh dưỡng phù hợp và cơ chế tập luyện tốt, xác định cần phát
triển cơ bắp gì, để phục vụ mục đích gì, thì cơ thể mới thực khỏe mạnh, có năng
suất cao, và mới "vực được đạo".
Chúng ta đang có sự ngộ nhận giữa tăng trưởng
và phát triển. Phát triển cần phải tăng trưởng nhưng có tăng trưởng chưa hẳn là
có phát triển - đó là tăng trưởng chất lượng, đạt mục tiêu.
Ngoài vấn đề của hiệu suất đầu tư còn thấp, từ
tăng trưởng tới phát triển lại còn chi phối bởi nhiều chuyện khác. Việt Nam còn rất
nhiều vấn đề trong chặng này.
Chúng ta đều biết, hôm nay xây một cây cầu sẽ
làm tăng GDP, nhưng ngày mai, chúng ta phá cây cầu đó cũng làm GDP tăng. Có rất
nhiều những khoản tăng GDP vô bổ, thậm chí có giá trị âm như vậy.
Đơn cử, muốn làm một con đường, thông thường,
bên điện, nước, viễn thông và xây dựng phải ngồi lại với nhau, cùng tính toán
phương án phối hợp. Chúng ta thì không thường làm vậy. Thế mới có chuyện, đường
vào làm xong, thì lại đào lên lắp hệ thống nước, hệ thống cáp viễn thông…
Làm một con đường, mục tiêu là giải quyết nhu
cầu giao thông, thế nhưng, thiếu phối hợp, chi phí bỏ ra gấp nhiều lần mà không
giải quyết được, vấn đề tắc nghẽn càng trầm trọng hơn.
Nói cách khác, GDP tăng lên nhưng lại tạo giá
trị âm trong vận chuyển hàng hóa và con người, thậm chí là âm theo cấp số nhân.
Bề ngoài là tăng trưởng nhưng bên trong lại không đạt nội lực.
Có lẽ, điều mà cựu Chủ tịch Hội đồng Thương
mại Mỹ - Việt Virginia Foote nói trong Diễn đàn Kinh doanh châu Á: “Việt Nam cần dọn dẹp
bên trong ngôi nhà của mình” là theo nghĩa đó.
Những thuận lợi của hội nhập, của BTA, PNTR,
WTO… và số tiền đầu tư lớn từ ngoài trong thời gian qua cho phép Việt Nam lấp
liếm những vấn đề cơ bản của mình. Vào thời điểm đó, nước dâng nên mọi thuyền
đều dâng. Chúng ta quên đi con thuyền Việt Nam còn có những vấn đề cần gia cố,
để thuyền tốt hơn, có thể đi xa hơn, chuyên chở được nhiều hơn và hiệu quả kinh
tế tốt hơn.
Định hướng lại chiến lược của ngành huyết mạch
kinh tế
Một trong những vấn đề quan trọng nhất cần gia
cố chính là hệ thống tài chính và ngân hàng Việt Nam . Không chỉ giám sát chưa chặt,
Việt Nam
còn chưa phân biệt rõ hoạt động của ngân hàng thương mại và ngân hàng đầu tư.
Điều này đang cho phép các ngân hàng thương mại huy động vốn của dân, những
người gửi ngân hàng với kì vọng không có rủi ro, để rồi ngân hàng lại có thể
dùng vốn đó đầu tư tràn lan vào các hoạt động rủi ro như chứng khoán, bất động
sản… Đây cũng là lí do làm sụp đổ hệ thống tài chính ngân hàng của Mỹ.
Nếu không có sự phân biệt rõ giữa hai dạng
ngân hàng này, khi nền kinh tế phát triển hơn, tiền quỹ tín dụng bơm vào hoạt
động đầu tư tăng rất nhanh thông qua lực đòn bẩy, làm tăng đầu cơ và gây lạm
phát. Lúc bấy giờ, Việt Nam
sẽ quay lại vòng luẩn quẩn thắt chặt tín dụng để giải quyết vấn đề lạm phát,
đầu cơ, ảnh hưởng đến toàn nền kinh tế như chúng ta đã trải qua năm ngoái.
Đã đến lúc, ngân hàng thương mại nhận tiền kí
gửi của dân không được dùng vào hoạt động đầu tư rủi ro cao. Và không thể để
một ngân hàng thương mại là công ty mẹ, cấp vốn cho cả tập đoàn tài chính với
hàng chục công ty con, lấy vốn dân kí gửi để đầu tư tràn lan.
Cái gọi là tập đoàn tài chính như vậy ẩn chứa
quá nhiều rủi ro: đầu tư đa ngành, thiếu tập trung, không chiến lược, thiếu
nhân sự chuyên môn và không đảm bảo hiệu suất đầu tư.
Đây là vấn đề cơ bản của sự xung đột quyền lợi
trong hoạt động ngân hàng khi dùng tiền dân kí gửi tránh rủi ro để đầu tư rủi
ro.
Chúng ta cần nhìn rõ hơn vấn đề và định hướng chiến
lược phát triển của ngành mang tính huyết mạch của nền kinh tế. Bài học của Mỹ
đã rõ ràng. Nhân lúc khủng hoảng, Việt Nam cần tranh thủ để xử lý. Đến một
hệ thống tài chính như của Mỹ, khi phạm lỗi hệ thống còn sụp, huống hồ Việt Nam .
Trần Sĩ Chương
0 nhận xét:
Đăng nhận xét