Lo ngại rót 30.000 tỷ đồng chỉ cứu được một số đối tượng, địa ốc có thể
cầm máu nhưng vết thương khó lành, tiến sĩ Alan Phan cho rằng nên để thị trường
tự điều chỉnh để sau 4-5 năm có thể quay về thời hoàng kim.
-
Vấn đề giải cứu bất động sản đang gây tranh cãi, một bên nói cần tháo gỡ vì địa
ốc liên quan đến hơn 80 ngành nghề, số khác cho rằng không nên bi kịch hóa. Ông
nghiêng về ý kiến nào?
- Bất cứ phương án giải cứu nào
cũng đòi hỏi một cái giá phải trả. Thứ nhất là tiền bạc, thứ hai là ảnh hưởng của
nó tới các hoạt động khác. Nếu Chính phủ in tiền để giải cứu bất động sản thì hệ
quả đầu tiên là lạm phát và toàn dân phải chịu. Các giải pháp khác như đánh thuế
vào tài khoản tiết kiệm giống Síp làm thì chúng ta đã thấy hậu quả thế nào. Tôi
cho rằng, với giải pháp nào, Chính phủ cũng như nền kinh tế Việt Nam sẽ phải trả
cái giá đắt.
Quan điểm của tôi là hãy để cho bất
động sản rơi tự do. Điều này sẽ làm giá nhà giảm thêm 30-50% để “bắt kịp” thu
nhập của người dân và sẽ tạo ra một tầng lớp trung lưu có đủ điều kiện mua nhà.
Người dân sẽ có thêm niềm tin và đây chính là một cú hích tạo ra sự kích cầu lớn.
Giống như nền kinh tế Mỹ nợ ngập đầu nhưng vẫn rất năng động, bởi họ phải “kéo
cày” làm việc tới 15-16 tiếng mỗi ngày để trả nợ.
Tất nhiên, khi để bất động sản rơi
thì nợ xấu ngân hàng sẽ tăng, nhà băng có thể “chết” nhưng không sao cả vì số
lượng ngân hàng hiện dư chứ không thiếu. Nếu một nửa nhà băng chết, một nửa sống
thì cũng không sao, miễn là Chính phủ bảo đảm người dân sẽ không mất tiền. Ngân
hàng chết, chứng khoán sẽ tụt nhưng sau đó niềm tin sẽ lấy lại và đi tới một
chu kỳ kinh tế mới.
-
Ông đánh giá thế nào về giải pháp rót 30.000 tỷ đồng qua ngân hàng thương mại để
tháo gỡ khó khăn cho địa ốc, trong đó tập trung cho phân khúc nhà thu nhập thấp
và nhà thương mại giá rẻ?
- Theo tôi giải pháp này không khả
thi. Hiện nợ xấu ngân hàng chồng chất rồi, giờ phải cho vay thêm thì sẽ rất
“ngượng ngùng”. Chính phủ rót 30.000 tỷ đồng chỉ cứu được một vài đối tượng. Thị
trường bất động sản Việt Nam chỉ cầm máu một chút và vết thương sẽ không khỏi.
Phương thức can thiệp này không hữu hiệu mà chỉ lợi cho một nhóm người. Ngoài
ra, khi bơm tiền ra sẽ có ít nhất 50% lượng tiền biến mất vì sự không minh bạch,
thiếu kiểm soát nghiêm túc. Phải nhớ rằng, ở đâu cũng thế, tiền của người khác
thì ta luôn có sự cẩu thả trong tiêu xài. Không có sự kiểm soát chặt chẽ thì
luôn có những đối tượng lợi dụng, đó là tình trạng chung của mọi xã hội, “thừa
nước đục thả câu”.
Ở Mỹ, Chính phủ không cứu bất động
sản mà để giá địa ốc xuống ồ ạt. Khi ngân hàng lớn lâm nguy, Chính phủ phải rót
tiền vào để có thăng bằng nhưng sau đó chính ngân hàng phải tự tìm vốn để bù
vào. Sau khi có thêm một nguồn vốn mới, ngân hàng phải trả lại Chính phủ.
-
Ông cho rằng, giải pháp đưa ra khó khả thi, vậy Chính phủ nên làm gì lúc này?
- Chính phủ phải làm sao để giá xuống
và thu nhập người dân lên. Tới điểm nào hai bên gặp nhau thì cung cầu mới cân bằng.
Những theo tôi, để hai điểm này gặp nhau thì phải mất đến 10 năm.
-
Các chuyên gia cho rằng, hiện có sự chờ đợi của doanh nghiệp cũng như người dân
vào các biện pháp giải cứu. Theo ông, tâm lý chờ đợi bao trùm này sẽ ảnh hưởng
thế nào đối với thị trường bất động sản?
- Nếu bất động sản nằm yên không
bán được thì càng đợi, người ta càng tuyệt vọng sẽ có nhiều người bỏ cuộc và
giá sẽ xuống. Đó là áp lực chính. Tôi cho rằng, người mua nhà tỏ ra khôn ngoan,
họ chờ đợi sự nao núng từ phía người bán. Giá nhà xuống họ mua được và nền kinh
tế sẽ tốt hơn. Họ chờ đợi vì không có niềm tin. Thực tình tiền trong dân rất
nhiều nhưng họ không muốn kinh doanh gì cả vì lúc này mà đầu tư thì bấp bênh
quá. Nhiều người tôi biết có khả năng kinh doanh nhưng họ không muốn động tới
tiền của mình, họ muốn đợi. Đôi khi tôi thấy những nhà đầu tư nước ngoài tin
nhiều hơn là những người đã ở đây lâu.
-
Lời khuyên của ông cho các nhà đầu tư cũng như người dân trong bối cảnh địa ốc
như hiện nay là gì?
- Nếu doanh nghiệp trường vốn thì
có thể đợi chờ và tìm cách để làm dự án hấp dẫn hơn. Trường hợp kẹt vốn, doanh
nghiệp nên “phủi tay” làm lại, chấp nhận bỏ cuộc chơi thay vì tham gia một cách
vô vọng. Người dân nếu thấy dự án tốt, sức mua ổn đáp ứng nhu cầu thì nên mua để
đầu tư dài hạn.
-
Theo ông, mất bao lâu để thị trường địa ốc phục hồi?
- Tình hình đang xấu, sẽ mất rất
nhiều năm để bất động sản lại thời vàng son 10-15 năm nếu không có gì thay đổi.
Không giải cứu, địa ốc sẽ đi lên sau 4-5 năm. Doanh nghiệp mà không còn khả
năng hoạt động thì nên để phá sản. Giống như một hình ảnh vui là có 1 con cóc
mà mình phải nuốt thì nuốt ngay để đi làm việc khác thay vì ngồi nhìn nó hoài
mà đến cuối ngày nó vẫn xấu chứ không đẹp hơn.
-
Có nhiều kinh nghiệm đầu tư quốc tế, ông đánh giá thế nào về sức hút của thị
trường bất động sản trong nước đối với các nhà đầu tư ngoại?
- Thị trường bất động sản Việt Nam
chứa nhiều nghịch lý và nhạy cảm nên thật tình mà nói chưa hút nhiều nhà đầu tư
ngoại. Thủ tục pháp lý và quan niệm toàn
dân sở hữu đất đai vẫn chưa quen lắm với người nước ngoài. Thị trường hiện
không sáng sủa nên việc kiếm tiền trong 3-5 năm rất khó, bởi vậy cơ hội ngắn hạn
không dễ dàng. Còn cơ hội dài hạn tiềm ẩn nhiều rủi ro. Việt Nam đang yếu thế
trong việc thu hút dòng tiền bên ngoài vào so với Indonesia, Malaysia, Thái Lan
và Philippines. Kinh tế vĩ mô của Việt Nam cũng chưa bền vững.
Các trường hợp mua lại dự án phải
có một mức giá hợp lý, chủ đầu tư chịu lỗ còn đơn vị mua lại thấy có cơ hội rút
lui trong chiến thắng 3-4 năm thì họ vẫn làm. M&A chủ yếu là dự án đang xây
dở dang, chỉ cần nhà đầu tư ngoại rót thêm một khoản tiền nữa để hoàn thiện nên
họ sẵn sàng mua lại. Còn bảo họ đầu tư dài hạn, mua đất giải phóng mặt bằng sau
đó triển khai dự án thì câu trả lời là không.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét