7 giờ sáng: Mình mở mắt tỉnh giấc vì những tiếng léo
nhéo vọng qua cửa sổ. Tiếng gì ấy nhỉ? À, trẻ con đi học. Ôi, tại sao đi học sớm
thế mà bao nhiêu năm qua chúng nó không chết? “Thuở còn thơ sáu giờ sáng đến
trường”. Nghĩ lại thấy khiếp thật. Rõ ràng mình chỉ là công chức quèn, không thể
thành kẻ đánh thức toàn nhân loại vì muốn vậy phải dậy trước họ. Ngủ thêm chút
nữa. Mặc kệ. Đời đằng nào cũng có quá nhiều đau khổ rồi. Nằm trên giường suy
nghĩ: thế nào là tình yêu? Thế nào là cuộc sống? Thế nào là đồng lương?
7 giờ 30: Uể oải xỏ dép xuống giường. Lảo đảo đi xuống
bếp. Cái gì trên bàn thế kia? Mì xào? Đúng, lại mì xào. Mình rên lên, ngã vật
xuống ghế. Mình đọc báo mạng, thấy gần đây có những bà vợ giết chồng bằng cách
đốt. Vợ mình dã man hơn, giết chồng bằng mì xào. Chả lẽ cuộc đời không còn gì để
xào nữa hay sao? Ngồi xuống ăn, nước mắt cứ chực tuôn ra. Nhai sợi mì như nhai
cơm. “Ai bảo chăn trâu là khổ?”, làm công chức khổ hơn nhiều. Đang nhai thì thằng
con vào, nhắc sắp đến ngày đóng học phí. Khỏi phải nhắc, ta đang điên lên đây.
Phải đập phá một cái gì, phải bóp nát cái gì. A, quả chuối đây rồi. Bóp ngay!
8 giờ: Thắng bộ đi làm. Cũng comple, cũng cà vạt
như ai. Chỉ có cái bụng toàn mì xào rau là bí mật. Trời, hình như sắp mưa.
Nhưng mình không mang ô. Chớ đứa nào dám nói sáng vác ô đi tối vác về.
Dắt
xe ra khỏi cửa, phóng từ từ đến công ty. Đi đâu mà vội. Dù trời đất đổi thay
thì công ty vẫn muôn đời còn đó. Ơ, đằng trước có một em áo hồng. Mình lao lên,
huýt sáo. Đời vẫn có niềm vui. Em liếc sang cười. Mặt xinh nhưng răng to quá.
8 giờ 30: Đến cơ quan. Leo lên phòng, mở cửa ra chả
thấy ma nào. Biết ngay. Đành bưng bộ ấm chén hôm qua đi rửa. Pha trà uống. Nhăn
mặt. Trà công cộng có bao giờ ngon.
Anh
em lục tục kéo vào. Hỏi nhau ầm ĩ. Đêm qua “Bát xa” và “Rê an” ai thắng? Phải
tìm cho ra kẻ thắng để trưa nay bắt nó khao.
Có
tiếng chuông reo. Mở điện thoại ra. Anh đấy à? Cà phê không? Quán đầu đường. Cà
phê thì cà phê. Việt Nam nằm trong top đầu sản xuất cà phê thế giới, không uống
thì dẫn đầu làm gì?
9 giờ: Ra quán ngồi. Thấy toàn “gương mặt thân
quen”. Không phải Mỹ Linh, không phải Phương Thanh mà toàn trưởng, phó phòng.
Tươi cười thông báo cho nhau: hôm nay sếp đi họp. Thế thì chúng ta cũng họp. Sợ
gì.
Anh
em khoái cái quán này vì nó gần cơ quan, khỏi phải gửi xe. Đời công chức ít vận
động nên cần đi bộ nhiều. Thêm em bưng nước rất xinh, này em, có muốn làm nhân
viên tạp vụ không? Cũng bưng nước thôi mà.
Bà
con trò chuyện râm ran. Tình hình Trung Đông. Tình hình Ấn Độ. Tình hình Triều
Tiên. Tình hình cơ quan chả ai đả động vì ai cũng hiểu quá rõ. Buồn và êm đềm.
Nghèo và nhẹ nhõm. Chậm chạp mà thanh thản.
10 giờ: Kéo nhau về cơ quan. Ai nấy ngồi vào bàn,
xem lại công việc hôm qua. Hôm qua thì xem lại công việc hôm kia. Lúc nào chả bận.
Chợt
một cậu chạy ào vào thông báo: hôm nay thứ sáu, có quán mới khai trương giảm một
nửa. Cả phòng kéo nhau đi giảm 1 nửa...
1 giờ chiều: Về công ty. Pha trà uống. Kẻ khen rượu
ngon. Kẻ chê thịt mèo nhạt. Riêng mình thấy rẻ là ok rồi...
1 giờ 30: Uống trà xong. Đóng các cửa phòng. Nằm trên
bàn. Lại suy nghĩ về tình yêu và cuộc sống. Thiếp đi...
2 giờ 30: Choàng tỉnh dậy. Lại ngồi vào bàn. Xem lại
những thứ đã làm buổi sáng. Lại pha trà uống cho tỉnh ngủ.
4 giờ: Chuẩn bị ra về. Thêm một ngày lao động bền
bỉ. Chuông điện thoại reo. Anh em gọi ra quán Bảy Mập. Dê ở đó khá lắm. Nào đi.
Dân chơi nào sợ mưa rơi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét