(Dân trí) - Trong đời
người đàn ông có hai tiếng gọi tha thiết nhất. Đó là khi còn trẻ ta gọi: Mẹ ơi!
Và khi đã lớn, ta gọi: Vợ ơi! Thế nhưng đọc “Vợ ơi!” của Nguyễn Duy, ta không
khỏi giật mình thảng thốt và bỗng dưng cũng thầm gọi: Vợ ơi!
Vợ ơi!
Khi trong túi có mấy đồng ngọ nguậy
ta chạy rông như gì nhỉ - quên đời
lúc xơ xác bờm xơm từng sợi tóc
đói lả mò về
cơm
đâu
vợ ơi…
***
Và tao tác bạn bè cơn hoạn nạn
đòn du côn tóe máu tâm hồn
Và tung tóe cả bướm vàng bướm trắng
này giọt cay giọt đắng giọt buồn nôn
móc họng mửa ra cầu vồng bảy sắc
vợ dìu ta
từng bậc
thang mòn…
***
Đêm huyền ảo một kinh kỳ se lạnh
một mình ta cô quạnh giữa muôn người
mặt sông lạ gợn nếp nhăn đuôi mắt
bủn rủn buồn
ta thầm
kêu
vợ ơi…!
Nguyễn Duy
0 nhận xét:
Đăng nhận xét