Chuyện tào lao của Fa-Xu-Ca.
Ảnh minh họa |
Năm đó sau tết mấy gia đình anh em trong phòng rủ nhau đi Chùa Hương
Tích trong Hà Tĩnh. Trong đó có gia đình hai tên đội trưởng, vừa là cán bộ dưới
quyền, vừa là học trò của mình ở Trường Đại học. Anh em thân tình hết cỡ, nói
năng thoải mái chả phải nhìn trước ngó sau gì. Rất sướng!
Trong lúc mọi người làm lễ rất cung kính thì mình chủ yếu đi vãn cảnh,
chụp hình, không chuyên chú chuyện cầu tài, cầu lộc lắm. Thế nhưng lúc cầm
hương đứng sau lưng hai tên đội trưởng thì nghe chúng khấn rất rõ ràng rành mạch,
là xin bề trên cho được đề bạt lên làm lãnh đạo, có tên còn nói rõ là lên chức
phó phòng. Mình chỉ cười thầm, chứ trước chốn linh thiêng ai dám nói gì. Khi đã
xuống núi, ngồi ăn cơm, mình mới nói: “Hai thằng chúng mày rất chi là ngu, xin
rứa mần răng mà được!”. Cả bọn ngơ ngác, không hiểu răng lại ngu, răng lại
không được, không được cái gì. Khi đó mình mới dõng dạc: “Cả phòng mình mỗi chức
trưởng phòng thì tao làm rồi. Mấy tay phó phòng cũng tuổi sàn sàn như tao cả.
Thằng mô cũng học hành tử tế, đạo đức sáng ngời, mần răng mà bị kỷ luật được.
Đó là chưa kể thằng mô cũng khỏe mạnh, ăn uống điều độ, thể dục đều đều, đi bộ
cũng đội mũ bảo hiểm. Khun (khôn) ra rứa biết khi mô cho chết?
Rứa thì chúng mày mần răng mà lên phó phòng được? Cho nên muốn lên phó phòng
thì chúng mày phải khấn cho...tao đây này. Tao mà lên được, chúng mày mới có chỗ.
Hơn nữa, khấn cho tao mới thật khách quan, không mang tiếng vụ lợi thánh thần”.
Cả bọn cười nghiêng ngả: “Đại ca chí lý! Đại ca chí lý!”.
Không biết từ lần sau chúng nó có khấn cho mình thật không. Chỉ biết cuối
năm đó mình cũng được đề bạt lên chức vụ cao hơn. Còn hai tên kia đứa trước, đứa
sau cũng lên phó phòng. Đến bây giờ thì cả hai tên đều là trưởng Công an huyện.
Quyền sinh quyền sát, oai hơn mình nhiều! Hễ gặp nhau là lại: “Cám ơn anh! Nhờ
anh bày cho khấn mới được ra ri!”.
Viết đến đây mới chột dạ. Chết dở! Xưa nay toàn bày cho chúng nó, còn
mình thì chả biết khấn ai và khấn cho ai. Đúng là dao sắc không gọt được chuôi!
Nỏ biết bây giờ có muộn quá không ta?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét