Ta đưa tay lật tờ lịch
mới
Nhẹ nhàng thôi đau lắm
một đời người
Nhớ hôm nào còn bỏ học
rong chơi
Mẹ chỉ nhịp chiếc roi
vào mông quần... bật khóc…
Thấm thoát đã hơn nữa
đường lăn lóc
Từ khói súng đạn bom,
nguyên vẹn trở về
Những tưởng rằng đời
sẽ đẹp như mơ
Sao lại viết những lời
thơ quằn quại.
Ở ngoài kia vẫn muôn
vàn êm ái
Nhộn nhịp cười vui,
môi mĩn nụ hồng
Người hẹn người: chờ
đợi ngóng trông
Bạn gặp bạn: say lòng
cởi mở.
Ta vẫn thế, hơn nữa đời
vẫn thế!
Không biết cúi mình
nên xếp bảo về thôi
Không tham quan nên
chẳng có ghế ngồi
Hay nói thật, lỡ đụng
người trên trước.
Ừ, dẫu thế, nhưng biết
làm sao được…?
Chiếc roi xưa Mẹ nhịp
dạy từng lời
Sống trên đời đừng
làm chuyện tanh hôi
Nghèo một chút, nhưng
nghèo mà cho sạch
Thơm càng nhiều dẫu
áo kia có rách
Sống thẳng ngay là sống
bởi nhiều người
Nịnh hót đem về danh
lợi bản thân thôi
Điều Mẹ dặn... cái
đánh còn đau sao chẳng nhớ?
Cũng có lúc trong
lòng ta lưỡng lợ
Nghèo như mình sao đền
đáp Mẹ Cha?
Rồi tự trả lời cho
câu hỏi đã đặt ra
Sai lời dặn Mẹ Cha mới
là đứa con bất hiểu.
Lật tờ lịch lần này
nhủ lòng ta phải hiểu
Sang năm rồi cố bương
chải làm ăn
Cuộc khủng hoảng còn
dài, kinh tế lại khó khăn
Nhưng phải vượt...
Vượt! vượt! vượt...!
Như đã vượt sông Mê
Kông để mang về chiến thắng…!
Phan Hòa
0 nhận xét:
Đăng nhận xét