(Phapluattp) - Do bệnh tật và quá nghèo, chị đã chọn cái chết để giảm
gánh nặng cho chồng con, để các con có điều kiện tiếp tục con đường học vấn.
Người mẹ ấy là chị Nguyễn Thị Mỹ
Nhân, 48 tuổi, ở ấp 5, xã An Xuyên, TP Cà Mau (Cà Mau). Cái chết thương tâm của
chị khiến nhiều người xung quanh phải giật mình thảng thốt. Đọc bức thư tuyệt mệnh
của chị để lại cho chồng con ai cũng rơi nước mắt.
Chết để tiết kiệm cho chồng con!
Anh Đinh Hoài Bảo, chồng chị Nhân,
hướng mặt về phía bàn thờ, nhìn sâu vào di ảnh vợ mà nước mắt lưng tròng. Anh kể:
“Tháng trước, vợ tôi nói sẽ chết đi để có tiền cho cha con tôi tiếp tục cuộc sống,
tiếp tục việc học hành. Tôi đã hết lời khuyên ngăn nhưng bà ấy vẫn quyết tâm…”.
Anh Bảo sụt sùi kể tiếp: “Vợ tôi
đang bị bệnh viêm dây thần kinh số 7, giật méo miệng, thêm suy thận, suy tim, mỗi
ngày tốn tiền thuốc 140.000 đồng. Vợ tôi nghĩ rằng chết đi sẽ tiết kiệm được
khoản này và còn được mọi người đi phúng điếu sẽ kiếm thêm được chút ít tiền nữa
cho chồng con…”.
Chị Nhân sinh ra và lớn lên rồi lập
gia đình ngay ở xã An Xuyên, TP Cà Mau. Sau khi lấy nhau, anh chị được cha mẹ
hai bên cho năm công đất ruộng. Việc trồng trọt thất bát, cộng thêm vài trận bệnh
của chị, năm công đất phải bán đi để trả nợ nần và lo việc học cho các con. Cả
hai vợ chồng anh chị cùng có chung hoài bão là sẽ nuôi ba đứa con trai ăn học đến
nơi đến chốn để thay đổi tương lai chứ không để giống như cha mẹ. Với quyết tâm
này, anh chị đã tảo tần mười mấy năm qua bằng đủ loại nghề, miễn là kiếm được
tiền. Khi thì cả hai cùng đi phụ hồ, khi thì đi bán rau cải, bánh mì ngoài chợ…
Không đủ tiêu chuẩn hộ nghèo
Năm 2011, sức khỏe chị Nhân suy yếu,
không còn làm phụ hồ được, cũng không thể bê xịa bánh đi bán, chị xin một chân
giúp việc nhà cho một gia đình ở TP Cà Mau.
Thời điểm này, con trai lớn của chị
là Đinh Công Bằng thi đậu vào CĐ và đi học ở Bà Rịa-Vũng Tàu, tiền nong gia
đình vì vậy càng thêm bức bách. Nghe đến những chính sách hỗ trợ của Nhà nước,
chị chạy đôn chạy đáo đi tìm hiểu và tìm cách làm đơn xin được hỗ trợ, cứu
giúp. Chị làm đơn kể hoàn cảnh khó khăn để đi xin vay tiền cho con học CĐ. Ấp,
xã cùng chứng thực hoàn cảnh khó khăn của chị nhưng khi đến Ngân hàng Chính
sách của TP Cà Mau thì bị từ chối vì chị không có sổ hộ nghèo. Chị lại về xin
công nhận hộ nghèo nhưng xin hoài mà vẫn không được. Bởi người ta xét nhà chị
có hai lao động chính, thu nhập 5 triệu đồng/tháng (anh làm thợ hồ ngày được
100.000 đồng, tức 3 triệu đồng/tháng, chị đi giúp việc được 2 triệu đồng/tháng
nữa, tổng cộng là 5 triệu đồng)! Chia cho năm nhân khẩu thì bình quân mỗi nhân
khẩu được 1 triệu đồng/tháng. Trong khi đó, quy định hiện hành tại xã chị thì
bình quân thu nhập 401.000 đồng/nhân khẩu trở xuống mới được xét cấp sổ hộ
nghèo và từ 520.000 đồng/nhân khẩu đến 401.000 đồng/nhân khẩu thì mới được xem
là hộ cận nghèo. Vậy là chị không dính vào diện nào cả, đành ngậm ngùi sau bao
lần lên ấp, lên xã xin sổ hộ nghèo.
Tháng 3-2013, sau một ngày đi khám
và điều trị bệnh, chị bị mất luôn công việc giúp việc nhà. Bao gánh nặng như tiền
học cho ba đứa con, tiền thuốc cho chị, tiền hụi chết đã hốt non lo cho con ăn
học… dồn lên vai người chồng. Tự thấy mình là gánh nặng, ngay sau khi mất việc,
chị đã nói với chồng là sẽ chết đi. Và chiều 24-4, lúc 15 giờ, con trai út của
chị đã phát hiện mẹ mình treo cổ chết trong phòng ngủ, bên cạnh là một bức thư
tuyệt mệnh đầy bốn trang giấy học trò!
“Xin cấp cho chồng tôi sổ hộ nghèo”
Chị mới học tới lớp 4, văn từ lủng
củng nhưng bức tuyệt thư chị viết ra bằng tâm sức cuối cùng đã gây động lòng biết
bao bà con ở xã An Xuyên. Mở đầu chị viết: “Anh! Trong hoàn cảnh quá khổ sở,
không lối thoát, em đành phải xa anh và các con…”. Theo đó, chị bảo rằng việc
chọn cái chết là vì để cho chồng bớt gánh nặng tiền thuốc men cho vợ, dành phần
tiền này lo cho các con ăn học; vì bản thân bệnh nặng, sức khỏe tinh thần đều
suy sụp; vì muốn phù hộ cho chồng con khỏe mạnh, trúng số độc đắc; và cuối cùng
là để chính quyền địa phương xót thương mà cấp cho chồng con chị cái sổ hộ
nghèo hoặc cận nghèo.
Đoạn nói về sổ hộ nghèo, trong thư
chị viết: “Xin các cấp chính quyền ấp 5
thấu hiểu cho hoàn cảnh không lối thoát của chúng tôi hiện nay mà cấp sổ hộ
nghèo cho chồng con tôi để sống những ngày tháng còn lại trên đời”. Trong
thư, chị Nhân nhắc đi nhắc lại câu: “Anh
Bảo, em thương anh nhiều lắm. Chết là hết, chỉ thương anh ở lại trên đời với biết
bao gánh nặng… Các con Bằng, Tâm, Ngân đừng trách mẹ. Hãy gắng học nên người, đừng
để cha con buồn. Cha con đã khổ với mẹ con ta nhiều lắm!”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét